Tải miễn phí bài Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc, các bạn có thể tải về kham khảo miễn phí, đây là đề tài tiểu luận môn Chính trị học được giới thiệu cho các bạn sinh viên đang tìm kiếm tài liệu, ngoài ra các bạn có thể kham khảo thêm các bài tiểu luận về Chính trị và kinh tế và tiểu luận về cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc trên chuyên mục tiểu luận Chính trị học.
Lưu ý: Trong quá trình viết tiểu luận Môn Chính trị học nếu các bạn không có thời gian và cần hỗ trợ viết bài hoàn chỉnh, chất lượng tốt, các bạn có thể liên hệ với dịch vụ viết tiểu luận chất lượng qua Zalo: https://zalo.me/0932091562
Phần 1. Phần lý luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc
1.1. Kinh tế và chính trị – hai lĩnh vực cơ bản của đời sống xã hội:
- Chính trị:
“Chính trị”, nguyên gốc tiếng Latinh là Politic (là nghệ thuật quản lý, là công việc của nhà nước hay xã hội). Tổng hợp trong các nghiên cứu kinh điển mácxít, có thể rút ra cách hiểu về chính trị như sau: Thứ nhất, chính trị là một quan hệ xã hội nhưng đó là quan hệ xã hội đặc biệt giữa các giai cấp, dân tộc, quốc gia – trong đó quan hệ giữa các giai cấp đóng vai trò cơ bản. Trung tâm của các quan hệ chính trị là công việc nhà nước, là việc giành, giữ chính quyền và thực thi quyền lực nhà nước, là việc xác định hình thức tổ chức, chính sách, cơ chế hoạt động của nhà nước đối với toàn bộ đời sống xã hội, là việc lôi kéo quảng đại quần chúng nhân dân “tham gia vào những công việc của Nhà nước, là việc vạch hướng đi cho Nhà nước, việc xác định những hình thức, nội dung hoạt động của Nhà nước”. Động lực, cầu nối giữa các quan hệ ấy, xét đến cùng, là việc phân chia các giá trị lợi ích (nhất là lợi ích kinh tế). Mỗi chủ thể tham gia các quan hệ chính trị đều xuất phát từ những lợi ích nhất định (những nhân tố, điều kiện, giá trị để thỏa mãn các nhu cầu nào đó của giai cấp, quốc gia, dân tộc). (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
Thứ hai, chính trị là một quan hệ kinh tế nhưng đó là một quan hệ kinh tế đặc biệt – là loại quan hệ kinh tế được “cô đọng lại”.
Thứ ba, “chính trị là cuộc đấu tranh giữa các giai cấp; chính trị là thái độ của giai cấp vô sản đang đấu tranh tự giải phóng mình chống giai cấp tư sản toàn thế giới”. Chính trị của giai cấp vô sản là thái độ của giai cấp vô sản trong cuộc đấu tranh tự giải phóng khỏi áp bức bóc lột, là việc giai cấp vô sản phải vươn lên giành lấy quyền lực nhà nước từ trong tay các giai cấp bóc lột, là việc sử dụng nhà nước vào sự nghiệp xây dựng xã hội mới – XHCN. Chính trị của chủ nghĩa xã hội là hướng tới một “chế độ dân chủ một cách đầy đủ, nghĩa là với việc làm cho toàn thể quần chúng nhân dân tham gia thực sự bình đẳng và thật sự rộng rãi vào mọi công việc nhà nước”, là làm cho “hết thảy những người nghèo khổ đều được tham gia quản lý xã hội bằng nhà nước”.
Thứ tư, chính trị là một loại hình, là một phương diên hợp thành của văn hóa trong xã hội có giai cấp và nhà nước – đó là văn hóa chính trị, văn hóa dân chủ, văn hóa ứng xử,… Văn hóa chính trị nói lên trình độ nhận thức, năng lực sáng tạo trong hoạt động chính trị của các chủ thể chính trị dựa trên sự hiểu biết sâu sắc các quan hệ chính trị hiện thực; cùng với các thiết chế chính trị tiến bộ được lập ra để thực hiện lợi ích chính trị cơ bản của giai cấp (hay của nhân dân) phù hợp với sự phát triển của lịch sử; nó nói lên phẩm chất đạo đức, lối sống và nhân cách của con người trong hoạt động chính trị. Đặc biệt, “Một người không biết chữ là người đứng ngoài chính trị, trước hết phải dạy a,b,c cho họ đã. Không thể, thì không thể có chính trị…” và “chừng nào mà người ta chưa phân biệt được lợi ích của giai cấp này hay giai cấp khác, ẩn đằng sau bất kỳ những câu nói, những lời tuyên bố và những hứa hẹn nào có tính chất đạo đức, tôn giáo, chính trị và xã hội thì trước sau bao giờ người ta cũng là kẻ ngốc nghếch bị người khác lừa bịp và tự lừa bịp mình về chính trị.”
Thứ năm, chính trị là một khoa học và nghệ thuật. Tính khoa học của chính trị thể hiện ở tính lôgíc khách quan của nó: “Chính trị có tính lôgíc nội tại của nó” – nó phải đảm bảo sự phù hợp giữa mục tiêu chính trị với quy luật, xu hướng vận động phát triển của xã hội loài người và lợi ích của giai cấp, của quảng đại quảng đại quần chúng nhân dân. Tính nghệ thuật của chính trị thể hiện ở chỗ: “Chính trị giống với đại số hơn là số học, giống toán cao cấp hơn là toán sơ cấp” – sự vận động của đời sống chính trị là sự tác động qua lại của nhiều mối quan hệ phức tạp và tồn tại nhiều khả năng (khách quan). Tính nghệ thuật của chính trị thể hiện ở chỗ vai trò của nhân tố chủ quan trọng việc lựa chọn khả năng tối ưu và tạo lập cơ chế để thực hiện hóa khả năng đã được lựa chọn; đó là việc kiên định mực tiêu lý tưởng chính trị; nhưng mềm dẻo và linh hoạt về sách lược, phương pháp cho phù hợp với hoàn cảnh lịch sử cụ thể, với điều kiện cụ thể, con người cụ thể,… “Khi mà chính trị đòi hỏi một sự chuyển biến kiên quyết, một sự mềm dẻo và một bước quá độ khéo léo thì những người lãnh đạo phải hiểu được điều ấy…”.
Thứ sáu, trung tâm của các quan hệ chính trị là vấn đề chính quyền; là việc giành, giữ và thực thi quyền lực nhà nước; là việc xác định hình thức, nhiệm vụ, nội dung và cơ chế hoạt động của nhà nước đối với toàn bộ đời sống xã hội. Tất cả những nỗ lực hướng tới việc phân chia quyền lực nhà nước, hay là làm ảnh hưởng tới việc phân chia quyền lực nhà nước đều là những vấn đề trực tiếp của chính trị.
XEM THÊM ==> DOWNLOAD 999+ TIỂU LUẬN CHÍNH TRỊ HỌC
Tóm lại: Chính trị được xem là quan hệ giữa các giai cấp và đấu tranh giai cấp; đồng thời phải thấy rằng, chính trị trong xã hội đương đại – xã hội dân chủ – còn là quan hệ giữa các cộng đồng (các nhóm lợi ích, các lực lượng xã hội, các công dân) với Nhà nước. Chính trị trong ý nghĩa đó là quá trình đấu tranh để xác lập các thể chế, thiết chế quyền lực nhà nước hợp lý, có hiệu quả vì sự ổn định và phát triển xã hội, là hoạt động của các chính đảng, các tổ chức đại diện nhóm lợi ích xã hội trong việc giành, chia sẻ (gây áp lực) và thực thi quyền lực nhà nước vì lợi ích khách quan của các lực lượng chính trị, của quốc gia, dân tộc. (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
- Kinh tế:
“Kinh tế”, theo gốc tiếng Hy Lạp là Oikonomike có nghĩa là sự tiết kiệm, là sự lựa chọn để đem lại lợi nhuận và hiệu quả tối ưu.
Hiện nay, có nhiều giác độ tiếp cận khác nhau về vấn đề kinh tế:
Thứ nhất, đó là toàn bộ các ngành, các lĩnh vực của nền kinh tế quốc dân, bao gồm tất cả các khâu của quá trình tái sản xuất xã hội (từ sản xuất đến phân phối, trao đổi, tiêu dùng).
Thứ hai, theo quan điểm của chủ nghĩa Mác – Lênin thì kinh tế được hiểu là lĩnh vực sản xuất, là các quan hệ kinh tế (là toàn bộ mối quan hệ giữa người với người trong quá trình sản xuất) của một chế độ xã hội – đó là các quan hệ sản xuất dựa trên một trình độ nhất định của lực lượng sản xuất, làm cơ sở cho một chế độ chính trị – xã hội nhất định. Trong toàn bộ các quan hệ kinh tế của một chế độ xã hội bao giờ cũng có những quan hệ sản xuất nào đó đóng vai trò chủ đạo, định hướng phát triển kinh tế và trong hệ thống các quan hệ sản xuất thì hệ thống các quan hệ sở hữu bao giờ cũng đóng vai trò quyết định đến sự vận động của kinh tế. Xét đến cùng, thực chất của các quan hệ kinh tế là việc các giai cấp sử dụng quyền lực nhà nước để giải quyết các quan hệ lợi ích kinh tế giữa người với người trong sản xuất nhằm giải phóng lực lượng sản xuất, giải phóng sức sản xuất.
1.2. Biện chứng giữa kinh tế và chính trị trong chính sách kinh tế mới của Lênin
Mối quan hệ đó được Lênin khái quát như sau: “Chính trị là biểu hiện tập trung của kinh tế” và “Chính trị không thể không giữ vị trí ưu tiên so với kinh tế”.
- Chính trị là biểu hiện tập trung của kinh tế:
Thứ nhất, với tư cách là một yếu tố của kiến trúc thượng tầng, chính trị sẽ do cơ sở kinh tế quyết định. Cơ sở kinh tế có vai trò rất to lớn đối với tư tưởng chính trị và hệ thống tổ chức chính trị. Chính cơ sở kinh tế quy định sự xuất hiện, quyết định nội dung, tính chất, mục tiêu, các nguyên tắc của chính trị. Còn mạnh mẽ hơn thế nữa, cơ sở kinh tế còn có vai trò quyết định đến sự thay đổi và phát triển của đường lối chính trị, hệ tư tưởng chính trị và cơ cấu của hệ thống chính trị… Thực tiễn của cuộc cách mạng XHCN và xây dựng chủ nghĩa xã hội ở các nước trên thế giới và ngay cả ở nước ta đã chứng minh một cách hùng hồn về vai trò của kinh tế có ý nghĩa quyết định đối với chính trị.
Thứ hai, do chính trị là biểu hiện tập trung của nền kinh tế, nên mọi chính sách chính trị đúng đắn đều phải xuất phát từ tình hình hiện thực, phản ánh sát, đúng với trạng thái hiện thực của nền kinh tế và chính sách đó xét cho cùng cũng do tình hình kinh tế quyết định. Tình hình kinh tế là cơ sở xuất phát cho việc lựa chọn các phương tiện, chính sách kích thích nền sản xuất phát triển nhằm hoàn thiện nền sản xuất xã hội. Đồng thời kinh tế cũng có vai trò quyết định cả việc lựa chọn chính sách phân phối và sự dụng hợp lý tổng sản phẩm xã hội, sản phẩm thặng dư dưới hình thức giá trị và hiện vật. Luận điểm này đã được V.I.Lênin áp dụng để chỉ đạo việc xây dựng xã hội mới ở nước Nga sau cách mạng tháng Mười năm 1917.
Thứ ba, chính trị là biểu hiện tập trung của kinh tế. Song, chính trị không phải là sự phản ánh giản đơn, trực tiếp quá trình kinh tế, mà là sự phản ánh một cách sáng tạo, phản ánh tập trung các hiện tượng kinh tế. Chính trị phản ánh về tư tưởng những nhu cầu của kinh tế trên lập trường lợi ích chung của giai cấp, là tập trung ý chí, sức lực, hành động của giai cấp để thực hiện một cách thực tế lợi ích chung đó. Sự biểu hiện tập trung, khái quát của kinh tế trong chính trị được thể hiện trước hết thông qua lợi ích kinh tế. Lợi ích kinh tế biểu hiện như là cái kích thích hoạt động thực tiễn của con người. Trong lịch sử xã hội loài người, khi các quan hệ xã hội mang tính chất chính trị thì điều chắc chắn là kinh tế không bao giờ tự nó phát triển được hay không một thứ kinh tế nào phát triển ngoài chính trị. Chính trị giữ vai trò lãnh đạo, điều khiển, quản lý, định hướng phát triển kinh tế. Tất cả sự phát triển kinh tế có sự tác động của chính trị thông qua quyền lực chính trị và thiếu nó thì sự phát triển kinh tế có thể dẫn đến hỗn loạn. Do thế, chính trị phải là sự phản ánh chủ động, tập trung trở thành một hệ thống điều khiển kinh tế và điều khiển toàn bộ xã hội.
- Chính trị không thể không chiếm vị trí hàng đầu:
Trong hoạt động thực tiễn ở nước Nga, V.I.Lênin đã kiên quyết đấu tranh với phái “kinh tế” để bảo vệ quan điểm chính trị chiếm vị trí hàng đầu. Người đã nhiều lần nhấn mạnh và bảo vệ quan điểm này. V.I.Lênin viết: “Từ chổ các quyền lợi kinh tế đóng vai trò quyết định, tuyệt nhiên không thể kết luận được rằng các cuộc đấu tranh kinh tế lại có một tầm quan trong bậc nhất, vì những quyền lợi chủ yếu “quyết định” của các giai cấp, nói chung, chỉ có thể thỏa mãn được bằng những cuộc cải biến chính trị căn bản; còn quyền lợi kinh tế trọng yếu của giai cấp vô sản nói riêng chỉ có thể thỏa mãn được bằng một cuộc cách mạng chính trị thay thế chuyên chính của giai cấp tư sản bằng chuyên chín vô sản”. Vị trí hàng đầu của chính trị so với kinh tế thể hiện ở những điểm sau: (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
Thứ nhất, thắng lợi của cách mạng chính trị là tiền đề, điều kiện tiên quyết cho những về chất và phát triển kinh tế diễn ra tiếp theo. Đó là một trong những điều kiện tất yếu đảm bảo sự thống trị về mặt chính trị của giai cấp công nhân, đảm bảo cho nhân dân lao động thực hiện có kết quả quyền lực chính trị và quản lý các quá trình hoạt động của xã hội, trong đó có kinh tế. Vì vậy, vai trò hàng đầu của chính trị đối với kinh tế là nhân tố quan trọng nhất để thực hiện lợi ích căn bản của giai cấp công nhân, là đòi hỏi của xã hội nhằm phát triển nền kinh tế có hiệu quả, vì lợi ích tất cả mọi thành viên trong xã hội.
Thứ hai, chính trị có tác động trở lại đối với kinh tế theo hướng thúc đẩy hoặc kìm hãm, nếu quan điểm chính trị mà sai lầm thì nó có thể làm tiêu vong toàn bộ những thành tựu kinh tế, làm cho nền kinh tế phát triển chệch hướng. V.I.Lênin đã nói: “… cố nhiên là tôi đã, đang và sẽ còn nói mong muốn rằng chúng ta làm chính trị ít hơn, và làm kinh tế nhiều hơn. Nhưng cũng dễ hiểu rằng muốn cho lòng mong muốn thành sự thực thì cần phải không có những nguy cơ về chính trị và những sai lầm chính tri”[7, tr.352]. Vì vậy, muốn để kinh tế phát triển phát triển đồng thuận với sự tác động của chính trị, đòi hỏi phải quan tâm tới cả ba phương diện: đường lối, chính sách kinh tế; thể chế kinh tế và chủ thể kinh tế.
Thứ ba, chính trị đóng vai trò định hướng và tạo môi trường chính trị – xã hội ổn định cho phát triển kinh tế. Muốn có một xã hội phát triển toàn diện thì chính trị phải trở thành phương tiện quan trọng, chính trị phải bảo đảm sự lãnh đạo đúng hướng trên tất cả mọi lĩnh vực của đời sống – xã hội. Sau khi giai cấp công nhân đã giành được chính quyền, trọng tâm chính trị chuyể dần vào lĩnh vực kinh tế, chính trị ngay trong kinh tế. Sau Cách mạng tháng Mười năm 1917, để chiến thắng thù trong giặc ngoài, bảo vệ thành quả cách mạng, V.I.Lênin đã chỉ ra rằng: “… mỗi bước dẫn chúng ta tiến tới ngày thắng lợi bọn bạch vệ, đều chuyển dần trọng tâm đấu tranh vào chính trị trong lĩnh vực kinh tế” và người đã nhấn mạnh: “Chính trị chủ yếu của chúng ta lúc này là xây dựng nước nhà về mặt kinh tế để tích góp được nhiều lúa mì hơn, để sản xuất được nhiều than hơn, để sử dụng lúa mì và than, đó là hợp lý hơn sao cho không còn người đói nữa”.
Quan hệ chính trị với kinh tế là quan hệ cơ bản, nhảy cảm và phức tạp. Để giải quyết tốt quan hệ này cần tránh khuynh hướng tuyệt đối hóa kinh tế vì như vậy, kinh tế sẽ phát triển tự phát, vô chính phủ và khuynh hướng tuyệt đối hóa chính trị vì theo khuynh hướng này nền kinh tế bị áp đặt, không theo quy luật khách quan. Tuy nhiên, nếu đồng nhất chính trị với kinh tế sẽ làm chính trị trở nên cứng nhắc, giáo điều.
Phần 2. Phần liên hệ thực tiễn:
2.1. Nguyên nhân dẫn đến chiến tranh thương mại Mỹ – Trung:
- Nguyên nhân về kinh tế:
Thâm hụt thương mại giữa Mỹ được xem là nguyên nhân trực tiếp gây ra căng thẳng thương mại Mỹ – Trung. Năm 2017, Mỹ nhập khẩu 506 tỷ USD từ Trung Quốc trong khi chỉ xuất khẩu 131 tỷ USD sang Trung Quốc. Như vậy, thâm hụt thương mại của Mỹ với Trung Quốc lên đến 375 tỷ USD. Điều này phản ánh sự thất bại của các chính sách thương mại, cũng như các tác động tiêu cực của việc cắt giảm thuế và tăng chi tiêu, làm tăng mạnh thâm hụt ngân sách liên bang và chính sách thắt chặt tiền tệ của Mỹ, dẫn đến áp lực tăng lên lãi suất và giá trị thực của đồng đô la. Chính quyền Mỹ đã nhiều lần yêu cầu Trung Quốc giảm thặng dư thương mại với Mỹ. Tuy nhiên, Trung Quốc cho rằng biện pháp để giảm thâm hụt thương mại, chính là phía Mỹ cần tăng cường hoạt động xuất khẩu. (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
- Nguyên nhân về địa chính trị:
Mặc dù thâm hụt thương mại của Mỹ với Trung Quốc được xem là nguyên nhân trực tiếp của cuộc chiến tranh thương mại, song vấn đề cốt lõi của căng thẳng giữa 2 nước chính là Mỹ lo ngại về tham vọng của Trung Quốc trở thành quốc gia công nghệ hàng đầu thế giới.
Trung Quốc hiện đang đổ hàng tỷ USD vào chương trình “Sản xuất tại Trung Quốc 2025 (Made in China 2025)” để tạo động lực phát triển các ngành công nghệ trọng yếu, trong đó có người máy, trí tuệ nhân tạo, hàng không vũ trụ, ô tô chạy điện, công nghệ Internet 5G.
Hiện tại, so với các công ty của Mỹ và Châu Âu, các công ty của Trung Quốc như ZTE và Huawei đang đi đầu trong công nghệ 5G. Các công ty này được sự bảo hộ của chính phủ và độc quyền tại thị trường Trung Quốc và chính là đại diện cho chính phủ Trung Quốc trong cuộc đua công nghệ.
Ngược lại các công ty của Mỹ là các công ty tư nhân, phải tính đến bài toán lợi nhuận và cạnh tranh trước khi tiến vào cuộc đua công nghệ này.
Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức của Trung Quốc vào các công nghệ cốt lõi của nước ngoài lại là điểm yếu của Trung Quốc và Mỹ đã khai thác vào đây. Các lệnh cấm xuất khẩu thiết bị công nghệ của Mỹ cho tập đoàn Huawei sẽ giúp kìm hãm các công ty và nền kinh tế Trung Quốc trong cuộc đua này.
Một lý do địa chính trị khác là Mỹ đang thay đổi lập trường chính sách đối ngoại với Trung Quốc do các Chính sách ngoại giao mềm mỏng với Trung Quốc không đem lai hiệu quả, vì vậy Mỹ đang bắt đầu chuyển sang thực hiện những chính sách cứng rắn hơn.
2.2. Những đặc điểm của cạnh tranh chiến lược Mỹ – Trung:
Thứ nhất, Mỹ “tỉnh ngộ” trong nhận thức về mối đe dọa toàn cầu từ Trung Quốc – chủ động đẩy cạnh tranh lên hình thái mới đối đầu toàn diện.
Trong hơn 40 năm qua kể từ khi Mỹ và Trung Quốc thiết lập quan hệ ngoại giao (năm 1979), “chính sách của Mỹ đối với Trung Quốc chủ yếu dựa trên quan điểm, sự kết nối sâu sắc hơn sẽ thúc đẩy mở cửa kinh tế và chính trị cơ bản ở Trung Quốc và dẫn đến sự nổi lên của quốc gia này với tư cách là một chủ thể toàn cầu có tính xây dựng và có trách nhiệm, với một xã hội cởi mở hơn”(2). Do đó, nhiều đời Tổng thống Mỹ trước đây đều thực thi chính sách can dự tích cực với Trung Quốc, nghĩa là có hợp tác, có kiềm chế; đồng thời, lôi kéo Trung Quốc tham gia vào hệ thống quốc tế hiện hành, theo luật chơi do Mỹ sắp đặt. Từ chính quyền của Tổng thống G. Bush “cha”, Tổng thống Bill Clinton, Tổng thống G. Bush “con” và Tổng thống Barak Obama, đều hy vọng thông qua can dự để đưa Trung Quốc tiến vào quỹ đạo quốc tế, trở thành một nước lớn có trách nhiệm. Tuy nhiên, thực tế cho thấy, “Trung Quốc đã lựa chọn cách lợi dụng trật tự dựa trên các quy tắc mở và tự do để cố gắng định hình lại hệ thống quốc tế theo hướng có lợi cho mình… Việc Trung Quốc mở rộng sử dụng sức mạnh kinh tế, chính trị, quân sự nhằm buộc các quốc gia dân tộc phải chấp thuận theo ý họ làm tổn hại đến lợi ích sống còn của Mỹ”(3). Như vậy là, Trung Quốc không những không tuân thủ trật tự, mà còn muốn thay đổi trật tự quốc tế, thậm chí tìm cách phá vỡ trật tự quốc tế hiện hành, đe dọa đến lợi ích sống còn của Mỹ. (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
Căng thẳng Mỹ – Trung Quốc bắt đầu kể từ khi Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình lên nắm quyền sau Đại hội XVIII của Đảng Cộng sản Trung Quốc (năm 2012). Trung Quốc tin rằng sức mạnh của mình đã tăng lên mạnh mẽ, ngoại giao có thể chuyển từ “giấu mình chờ thời” sang “hành động nước lớn”, bắt đầu thực hiện ý đồ sửa đổi các quy tắc quốc tế và trật tự quốc tế tồn tại sau Chiến tranh thế giới thứ hai. Chủ tịch Tập Cận Bình – người được coi là có tư duy “đại nhảy vọt” – từ muốn “thay đổi quy tắc quốc tế” phát triển lên “dẫn dắt tiền đồ vận mệnh của cộng đồng nhân loại”. Tại Đại hội XIX của Đảng Cộng sản Trung Quốc (năm 2017), Chủ tịch Tập Cận Bình tuyên bố với thế giới rằng, Trung Quốc đã bước vào “thời đại mới” gần đến trung tâm của vũ đài quốc tế và tiến tới trở thành “cường quốc xã hội chủ nghĩa hiện đại” với một lực lượng quân đội hiện đại hàng đầu thế giới vào giữa thế kỷ XXI.
Có thể thấy, Trung Quốc đã sớm bộc lộ tham vọng và ý đồ chiến lược. Tuyên bố đó như một lời thách đấu đối với địa vị lãnh đạo thế giới của siêu cường Mỹ, buộc giới chức Mỹ phải đánh giá lại về mối đe dọa toàn cầu từ Trung Quốc, dẫn tới việc đẩy cạnh tranh chiến lược Mỹ – Trung Quốc lên hình thái mới đối đầu toàn diện.
Cùng trong chuỗi điều chỉnh của Mỹ, ngày 20-5-2020, Tổng thống D. Trump đã ký ban hành “Cách tiếp cận chiến lược của Mỹ đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa” (United States Strategic Approach to The People’s Republic of China). Văn bản này được coi là chiến lược mới của Mỹ đối với Trung Quốc. Trong đó, Mỹ thừa nhận chính sách tiếp xúc với Trung Quốc hơn 40 năm qua là thất bại; đồng thời, Mỹ quyết định điều chỉnh chính sách theo hướng tiếp cận cạnh tranh công khai, quyết liệt, toàn diện trên tất cả các
lĩnh vực nhằm ngăn chặn Trung Quốc và bảo vệ lợi ích sống còn của Mỹ. Chiến lược mới của Mỹ đối với Trung Quốc là sự nâng cấp, định hình rõ hơn về quan hệ Mỹ – Trung Quốc so với “Chiến lược an ninh quốc gia” (năm 2017), rằng “Trung Quốc là nước hiện đặt ra rất nhiều thách thức đối với các lợi ích quốc gia của Mỹ”(4). Đặc biệt hơn, cả hai Đảng Dân chủ và Đảng Cộng hòa ở Mỹ đều có sự đồng thuận trong việc áp dụng các biện pháp cứng rắn đối với Trung Quốc. Như Bà Nancy Pelosi, Chủ tịch Hạ viện (thuộc Đảng Dân chủ) là người luôn chỉ trích Tổng thống D. Trump, thế nhưng chưa bao giờ chỉ trích ông trong vấn đề Trung Quốc. Sự đồng thuận trong việc nhận diện và đối phó với Trung Quốc không chỉ có trong nội bộ nước Mỹ, mà còn phổ biến trong các nước đồng minh của Mỹ, đây chính là cơ sở tập hợp lực lượng mới cho Mỹ hình thành một mặt trận kiềm chế Trung Quốc.
Thứ hai, cạnh tranh chiến lược Mỹ – Trung Quốc làm bộc lộ những mâu thuẫn mang tính cấu trúc cần điều chỉnh.
Mâu thuẫn về định hướng phát triển: Quan sát những thay đổi trong chính sách của Mỹ, giới phân tích cho rằng, sau Chiến tranh lạnh, Trung Quốc và Mỹ đi theo hai con đường phát triển khác nhau. Trung Quốc nhận định thế giới đã chuyển sang “thời đại là hòa bình và phát triển”, nên chủ động và kiên trì chính sách cải cách, mở cửa, tập trung phát triển kinh tế, trở thành nền kinh tế lớn thứ hai thế giới (năm 2010), xây dựng mạng lưới đối tác toàn cầu, bắt đầu tham gia và có ảnh hưởng nhiều hơn đến các công việc quốc tế. Trong khi đó, Mỹ lại theo đuổi xây dựng trật tự đơn cực, ra sức áp đặt nước khác theo ý muốn và mô hình của mình, phát động nhiều cuộc chiến tranh, khiến cho sức mạnh của Mỹ bị hao tổn. Do đó, sự vận động ngược chiều của hai nước trong cùng một hệ thống quốc tế đã đưa lại thay đổi lớn về tương quan lực lượng giữa Mỹ với Trung Quốc, điều này tất yếu sẽ dẫn đến điều chỉnh quyền lực quốc tế. (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
Mâu thuẫn về mô hình phát triển kinh tế: Theo các chuyên gia, bao trùm cạnh tranh chiến lược Mỹ – Trung Quốc là cuộc đối đầu không khoan nhượng giữa mô hình kinh tế thị trường tự do của Mỹ với mô hình kinh tế do nhà nước kiểm soát của Trung Quốc. Sự khác biệt sâu sắc giữa hai mô hình kinh tế Mỹ và Trung Quốc đã dẫn đến những xung đột khó kiểm soát, đặc biệt trong một số lĩnh vực chiến lược cũng như khó tìm ra giải pháp. Ví dụ: cạnh tranh giữa Chương trình “Made in China 2025” và Chương trình “Made in America”, thực chất đây là cuộc tranh giành thị trường hàng hóa công nghệ cao trong điều kiện cuộc Cách mạng công nghiệp lần thứ tư (Cách mạng công nghiệp 4.0). Với chương trình “Made in China 2025”, Trung Quốc hướng tới mục tiêu trở thành “cường quốc chế tạo” vào năm 2025 và đến năm 2035 sẽ vượt qua các cường quốc công nghiệp hàng đầu, chiếm lĩnh vị thế áp đảo trên thị trường công nghệ cao của thế giới. Đến thời điểm kỷ niệm 100 năm thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa (năm 2049), Trung Quốc sẽ giành vị thế thống trị trên thị trường sản phẩm công nghệ cao toàn cầu. Phía Mỹ cho rằng, nguy cơ từ Chương trình “Made in China 2025” không chỉ đến từ tham vọng của Trung Quốc trong việc kiểm soát thị trường công nghệ cao của thế giới, mà còn từ việc Trung Quốc sử dụng các chiêu thức để đạt được mục tiêu đó. Để giải quyết mâu thuẫn này, Tổng thống D. Trump triển khai Chương trình “Made in America” nhằm khẳng định vị thế cường quốc kinh tế số 1 của mình. Đồng thời, Mỹ đề ra nhiều biện pháp ngăn chặn hoạt động kinh tế phi thị trường, thậm chí được cho là “phi pháp” của Trung Quốc, như ngăn chặn hoạt động tình báo công nghiệp của Trung Quốc; kiểm soát chặt các hợp đồng của Chính phủ Mỹ ký với ZTE và Huawei – hai tập đoàn sản xuất và kinh doanh công nghệ cao hàng đầu của Trung Quốc; tăng cường giám sát các khoản đầu tư của Trung Quốc ở Mỹ,…
Mâu thuẫn về hình thái ý thức hệ: Đứng từ góc độ của Mỹ, sự trỗi dậy của Trung Quốc không chỉ là thách thức về lợi ích và vị thế quốc tế đối với Mỹ, mà còn là sự đe dọa đối với ổn định chế độ cùng các giá trị do Mỹ tạo dựng. Còn từ góc độ của Trung Quốc, nước này cho rằng Mỹ chưa từng từ bỏ âm mưu lật đổ chế độ xã hội chủ nghĩa do Đảng Cộng sản Trung Quốc lãnh đạo. Rõ ràng nhất là trong những phát ngôn của chính quyền Mỹ gần đây càng thể hiện rõ âm mưu chia rẽ Đảng Cộng sản với nhân dân Trung Quốc, đồng thời thách thức tính hợp pháp của Đảng Cộng sản và chế độ chính trị của nước này.
Mâu thuẫn về vai trò đi đầu lãnh đạo thế giới: Cuộc cạnh tranh chiến lược giữa Trung Quốc và Mỹ là sự cạnh tranh giữa hai cường quốc hàng đầu thế giới hiện nay không chỉ cạnh tranh về ngôi vị, thứ bậc mà còn ở hệ giá trị và mô hình dẫn dắt thế giới phát triển. Mâu thuẫn này đặt ra một vấn đề lớn trong cạnh tranh là sự cần thiết hợp tác, chia sẻ trách nhiệm, dẫn dắt và điều phối các nguồn lực trên phạm vi toàn cầu của hai cường quốc này. Một khuôn khổ chiến lược thông minh cho các mối quan hệ quốc tế đòi hỏi sự tính toán cân nhắc và phân tích nghiêm túc. Vai trò dẫn dắt thế giới hiện nay được thể hiện thông qua việc quốc gia đó có xây dựng được những chiến lược có thể giải quyết không chỉ thách thức hiện tại mà cả trong tương lai, bởi đây không phải là thách thức cuối cùng mà thế giới phải đối mặt.
XEM THÊM 999+==> DANH SÁCH TIỂU LUẬN KINH TẾ CHÍNH TRỊ
Như vậy trong hơn 40 năm qua, khi xử lý những vấn đề phức tạp, nhạy cảm, Mỹ và Trung Quốc đều tuân theo một nguyên tắc là cố gắng kiềm chế để vấn đề không bị lan rộng, leo thang. Nhưng sau khi Mỹ định vị Trung Quốc là đối thủ cạnh tranh chiến lược, mọi mâu thuẫn giữa hai nước đều bị chính trị hóa, chiến lược hóa, bùng phát gay gắt khiến ý tưởng xây dựng quan hệ nước lớn kiểu mới “hợp tác cùng thắng” với Mỹ của Trung Quốc khó thành hiện thực. (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
Thứ ba, trong cạnh tranh xuất hiện hình thái đối đầu, phân tách nguy hiểm.
Hiện nay, hình thái cạnh tranh chiến lược giữa hai cường quốc lại đang diễn biến theo hướng đối đầu, phân tách. Giới phân tích cho rằng, những tính toán chính trị, suy thoái kinh tế, lòng tin bị phá vỡ và sự phản kháng mang màu sắc chủ nghĩa dân tộc đang gia tăng là những chất xúc tác khiến chính phủ hai nước không ban hành được những quyết định chính sách sáng suốt. Thực tế cho thấy, phân tách giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới đã diễn ra không chỉ trên lĩnh vực thương mại, mà còn lan rộng sang các lĩnh vực tài chính, công nghệ, theo đó, ảnh hưởng đến mọi ngành công nghiệp lớn, từ sản xuất đến hàng tiêu dùng. Thế giới đang bị đẩy vào một tình trạng bất ổn. Mức độ liên kết kinh tế sâu sắc được tạo dựng trong nhiều thập niên qua giữa Mỹ và Trung Quốc không còn được duy trì. Trong khi sự phân tách hoàn toàn giữa Mỹ và Trung Quốc là điều không mong muốn và khó có thể xảy ra, nhưng phân tách từng phần là điều khó tránh khỏi và trên thực tế đang diễn ra. Thách thức nằm ở chỗ làm sao có thể kiểm soát thành công sự phân tách từng phần này để bảo đảm giảm thiểu xáo trộn trong khi vẫn cho phép duy trì mức độ nhất định mối liên kết kinh tế và chiến lược ổn định giữa hai nước.
Cạnh tranh Mỹ – Trung Quốc còn ảnh hưởng đến lĩnh vực ngoại giao – mặt trận mà lẽ ra phải là nơi kết nối đưa ra giải pháp cho những bất đồng, xung đột trước đó. Ngày 23-7-2020, Trung Quốc đã ra lệnh đóng cửa lãnh sự quán Mỹ ở thành phố Thành Đô, Tây Nam Trung Quốc để trả đũa việc Mỹ đóng cửa lãnh sự quán Trung Quốc tại thành phố Houston, bang Texas (Mỹ) với cáo buộc nơi này liên quan tới hoạt động gián điệp kinh tế và công nghệ. Giới quan sát cho rằng, đây chính là “giọt nước tràn ly” làm tăng thêm tính đối đầu và đẩy hai cường quốc này vào hình thái “Chiến tranh lạnh kiểu mới”; đồng thời, phản ánh sự tin cậy chiến lược lẫn nhau của hai bên bị tổn hại nghiêm trọng. Hợp tác, đối thoại giữa hai nước giảm, động lực hợp tác yếu, trong khi lĩnh vực cạnh tranh được mở rộng, cường độ ngày càng khốc liệt.
Thứ tư, cạnh tranh chiến lược Mỹ – Trung Quốc đang rơi vào tình trạng “Chiến tranh lạnh kiểu mới”:
Nhìn tổng thể, mối quan hệ giữa Mỹ với Trung Quốc trong suốt nhiệm kỳ của Tổng thống D. Trump cho thấy, cạnh tranh chiến lược Mỹ – Trung Quốc đã sang một hình thái “Chiến tranh lạnh kiểu mới”. Những điểm giống với Chiến tranh lạnh “kiểu cũ” 1.0 trước kia giữa Mỹ và Liên Xô trong giai đoạn từ năm 1945 đến 1990: Một là, cạnh tranh ngôi vị đứng đầu thế giới. Hai là, cạnh tranh không chỉ trên lĩnh vực kinh tế mà còn lan rộng sang tất cả các lĩnh vực từ quân sự đến chính trị, an ninh, hệ giá trị và cả ý thức hệ. Ba là, cuộc cạnh tranh sẽ diễn ra trong một thời gian dài. Bốn là, cả hai bên đều kiềm chế để không xảy ra “chiến tranh nóng”, đối đầu trực tiếp. Nhưng cũng có rất nhiều nội dung khác so với Chiến tranh lạnh Xô – Mỹ trước đây: Thứ nhất, không giống như trước đây, Chiến tranh lạnh phải tìm lời giải cho câu hỏi “ai thắng ai”, thì hiện nay, câu hỏi “ai hơn ai” được đặt ra cho chiến tranh lạnh Mỹ – Trung Quốc bởi bên này bây giờ không thể thắng bên kia nhưng lại có thể chứng tỏ hơn bên kia. Thứ hai, yếu tố ý thức hệ trong cạnh tranh giữa Mỹ và Trung Quốc có sự khác biệt so với thời kỳ Chiến tranh lạnh “kiểu cũ”, không xung khắc hoàn toàn mà dựa trên bản chất vì lợi ích quốc gia và đặt cả thế giới bên ngoài dưới lợi ích quốc gia ấy. Thứ ba, mỗi bên đều không muốn cuộc chiến kéo dài, địa bàn cạnh tranh và đối đầu không còn giới hạn trên không, trên biển hay mặt đất như Chiến tranh lạnh “kiểu cũ”, mà mở rộng ra cả không gian thực lẫn không gian ảo, vẫn muốn hợp tác và càng không thể làm cho quan hệ hai nước đi đến đổ vỡ. Hơn nữa, cả hai bên đều chịu tác động của nhiều nhân tố bên trong lẫn bên ngoài, đều không thể lảng tránh vai trò của cường quốc hàng đầu thế giới. Do đó, kết cục cuộc chiến sẽ không phải là sự triệt tiêu, loại bỏ nhau, mà sẽ là một sự thỏa hiệp phản ánh lợi ích của mỗi bên mà cả hai đều có thể chấp nhận. (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
Cạnh tranh chiến lược Mỹ – Trung Quốc đang là trục chính chi phối bàn cờ chính trị quốc tế, cặp quan hệ này luôn vận động, biến đổi và không dễ đoán định. Mặc dù sự đối đầu Mỹ – Trung Quốc là thực tế không thể tránh khỏi và rõ ràng sẽ không sớm chấm dứt, nhưng một điều không thể phủ nhận là cả hai nước đều không muốn rơi vào những cuộc xung đột không cần thiết, cũng như tạo điều kiện tốt nhất có thể để hợp tác trong những vấn đề mà hai bên có lợi ích đan xen, chẳng hạn như vấn đề biến đổi khí hậu, ngăn chặn sự lây lan của đại dịch COVID-19. Chỉ một bên thì sẽ không thể loại bỏ mọi rủi ro xung đột, do đó, cả Mỹ và Trung Quốc đều phải hiểu rõ về những “lằn ranh đỏ” của mình cũng như của đối phương để ngăn chặn các cuộc khủng hoảng trong tương lai. Chính khả năng hợp tác giữa Mỹ và Trung Quốc mới là phép thử thực sự của năng lực quản trị, chia sẻ trách nhiệm, dẫn dắt và điều phối các nguồn lực trên phạm vi toàn cầu khi có khủng hoảng; đồng thời, quyết định vai trò dẫn đầu lãnh đạo thế giới trong cuộc đua.
Khi Trung Quốc vượt Mỹ để trở thành nền kinh tế lớn nhất thế giới, điều sẽ xảy ra trong vài năm tới? Với tốc độ tăng trưởng nhanh như hiện nay trong một thế hệ tiếp theo, Trung Quốc sẽ nhanh chóng trở thành nền kinh tế lớn nhất thế giới. Ảnh hưởng gia tăng nhanh chóng trên thế giới và sự quyết đoán của Trung Quốc trong việc theo đuổi các lợi ích chiến lược của mình, thậm chí sẽ còn lớn hơn nữa. Tuy nhiên, Mỹ không sớm rời sân khấu quốc tế. Sự sáng tạo và năng động của đất nước nơi thuyết Darwin về kinh tế là phương cách sống chủ đạo sẽ bảo đảm rằng nước Mỹ sẽ tiếp tục là sức mạnh đối trọng với Trung Quốc trong tương lai có thể thấy được.
Đối với những nước cùng nằm trên lục địa Á – Âu cùng Trung Quốc, những nước Châu Phi hay những nước Mỹ La-tinh ở khu vực ảnh hưởng của Mỹ sẽ ngày càng ở trong tình thế khó khăn dưới áp lực phải lựa chọn đứng về bên nào. Cả Trung Quốc và Mỹ đều không nước nào có cam kết mạnh mẽ với một trật tự toàn cầu đa phương vượt trên lợi ích quốc gia của chính họ. Cuộc cạnh tranh này tương tự như một ván cờ giữa hai quán quân cờ tướng, khi mà bất cứ sự dịch chuyển hoặc nước cờ phản công nào đều có hệ lụy lâu dài. Hầu như tất cả các nước, các doanh nghiệp trên thế giới trực tiếp hay gián tiếp sẽ bị tác động bởi ván cờ địa chính trị này.
Trước hết, phải thừa nhận chính phủ Trung Quốc không phải là Cộng sản theo cách hiểu của Chủ nghĩa Mác – Lênin hoặc Mao. Động lực tăng trưởng trong những năm gần đây xuất phát chủ yếu từ khu vực kinh tế tư nhân, trong khi đó xã hội Trung Quốc rất đa dạng về màu sắc và đa nguyên. Trung Quốc được lãnh đạo bởi một Đảng quốc gia dân tộc. Lòng yêu nước và tự hào dân tộc là cơ sở nền móng của quyền lực nhà nước là điều có thể cảm nhận rõ đối với bất cứ ai đã từng đến Trung Quốc.

Cùng với đó, Trung Quốc cũng ngày càng trở nên quyết đoán, không tỏ ra tôn trọng các xã hội phương Tây về quyền con người như thể hiện trong cách đối xử tàn bạo đối với người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương và ban hành đạo luật an ninh mới ở Hồng Kông. Dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Tập Cận Bình như là vị Hoàng đế tại vị suốt đời, sự khẳng định vị thế của một cường quốc và một chế độ chuyên quyền đã được hoàn tất. Sự từ bỏ phương châm nổi tiếng của ông Đặng Tiểu Bình “giấu mình chờ thời, không bao giờ là kẻ dẫn đầu” đã trở nên một cách hiện hữu. Tuy nhiên, Trung Quốc cũng còn phải là đối tác trong việc quản trị mọi thách thức toàn cầu. Đặc biệt, có một luận điểm gây tranh cãi là không nước nào trên thế giới được hưởng lợi từ trật tự thế giới do Mỹ đứng đầu nhiều hơn Trung Quốc và với nhiều người, Trung Quốc có vẻ như muốn đảo lộn trật tự đó cùng với những nguyên tắc và thể chế của nó. Một số người cho rằng tham vọng đó là đương nhiên đối với một cường quốc đang lớn mạnh, nhưng lại đóng vai trò rất ít trong định hình luật chơi mà nước này đang phải tuân theo. Nhiều lãnh đạo Trung Quốc dường như vẫn coi hệ thống của Mỹ là một sự áp đặt từ bên ngoài khiến họ trên thực tế bị đặt vào vị trí phục tùng, bị bủa vây bởi những ý tưởng và nguyên tắc ngoại lai. Nếu không thể lật đổ hoàn toàn hệ thống đó, họ cũng muốn dành riêng không gian để thống trị theo cách họ thấy hợp lý. (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
Trong khi đó, Mỹ đã tạo ra và duy trì mối quan hệ đồng minh lâu đời với các quốc gia cùng chí hướng. Nếu người ta kết hợp các quốc gia liên kết với Mỹ một cách tự nhiên, bao gồm các quốc gia ở Châu Âu, Nhật Bản, Hàn Quốc, Canada, Australia và ở mức độ ngày càng cao là Ấn Độ. Tuy nhiên, nước Mỹ cũng sa vào những chia rẽ nội bộ khốc liệt. Tổng thống Trump là hiện thân của sự chia rẽ này đúng như lời cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Jim Mattis đã khẳng định. Tổng thống Trump cũng là nhân vật chính dẫn đến sự từ bỏ vai trò lịch sử của nước Mỹ như là mô hình toàn cầu của nền dân chủ tự do và lãnh đạo một liên minh với các quốc gia có cùng khuynh hướng. Tổng thống Trump và chính quyền Mỹ hiện không muốn quản trị cũng như không biết làm thế nào để làm được điều đó như vậy. Tương phản so với Trung Quốc, tất cả những trường hợp thất bại ban đầu trong việc kiểm soát đại dịch Covid-19 ở Mỹ là điều hiển nhiên. Trên tờ The Atlantic, tác giả James Fallows mô tả việc phá bỏ một cách có hệ thống hệ thống ứng phó với đại dịch Covid-19 đã làm đánh mất đi vai trò lãnh đạo hàng đầu thế giới của Mỹ. Tuy nhiên, sự thất bại diễn ra không chỉ do sự tê liệt hoạt động của chính phủ mà cũng còn là do tính cách của người bất tài độc ác điều hành hệ thống đó.
Thế giới đã lưu ý đến vấn đề danh vọng và uy tín của nước Mỹ hiện đang bị tổn hại một cách nghiêm trọng. Đó còn là biểu tượng của sự đổ vỡ trong các mối quan hệ giữa các liên minh cốt lõi như EU vốn dĩ đã không thực sự hoàn hảo. Trong một bài viết chuyên biệt dành cho tờ South China Morning Post đăng ngày 11/7, ông David Helvey, quyền Thứ trưởng Quốc phòng Mỹ phụ trách quốc phòng cho các vấn đề Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương (Tiểu luận: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc)
Tuy nhiên, căng thẳng Trung – Mỹ hiện thời đã được thay đổi theo hướng chiến tranh lạnh vốn nhằm vào sự đối nghịch về tư tưởng. Mỹ từng bị chỉ trích về việc dựa vào chính mình quá nhiều và không phối hợp với các đồng minh, bây giờ là cơ hội kích động các làn sóng chống lại Trung Quốc. Mỹ và các đồng minh khu vực sẽ có sự can dự mạnh mẽ hơn đối với khu vực Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương vốn đã tạo thành tâm điểm của chính sách khu vực nhằm để mắt tới Trung Quốc, mà người ta cho rằng chính sách của ông Trump hiện chưa phải là tối ưu vì nó tập trung quá nhiều về khía cạnh quân sự và an ninh khi so sánh với sáng kiến vươn xa Vành đai và Con đường của Trung Quốc.
Trên đây là tiểu luận môn Chính trị học đề tài: Chính trị và kinh tế trong cuộc đổi cầu toàn diện giữ Mỹ và Trung Quốc, dành cho các bạn đang làm tiểu luận môn học đại cương: còn nhiều bài mẫu tiểu luận môn học các bạn tìm kiếm trên chuyên mục nhé.
Lưu ý: Có thể trên website không có tài liệu đúng như các bạn mong muốn để hoàn thiện bài làm hoàn toàn mới và chất lượng tốt các bạn có thể cần tới sự hỗ trợ của dịch vụ viết tiểu luận để kham khảo bảng giá và quy trình làm việc các bạn có thể trao đổi với mình qua SDT/Zalo: https://zalo.me/0932091562